Miếng hố Darvaza, nép mình trong sa mạc Karakum rộng lớn của Turkmenistan, được gọi với cái tên không thể tò mò hơn:  "Cổng địa ngục", do ngọn lửa từ lòng đất đã cháy không ngừng nghỉ  trong hơn 5 thập kỷ.

Các vụ cháy dưới lòng đất, mặc dù không phải là hiếm, nhưng lại là một hiện tượng khó hiểu được quan sát thấy trên toàn thế giới, từ Hoa Kỳ đến Đức và Trung Quốc. Các vụ cháy vỉa than, bắt nguồn từ trữ lượng than đáng kể dưới lòng đất, là điển hình cho một trường hợp như vậy. Những đám cháy này, được thúc đẩy bởi các mỏ than khổng lồ và được duy trì nhờ nguồn oxy dồi dào, tồn tại trong nhiều năm, nhiều thập kỷ và thậm chí nhiều thế kỷ, thách thức các phương pháp chữa cháy thông thường do chi phí cắt cổ.

Tương tự, hỏa hoạn có thể bùng cháy ở các mỏ khí đốt tự nhiên rộng lớn. Bản chất độc hại của khí tự nhiên thường thúc đẩy các nỗ lực đốt cháy có chủ ý nhằm loại bỏ nguồn nhiên liệu nguy hiểm này. Tuy nhiên, không giống như than đá, việc đánh giá chính xác khối lượng khí tự nhiên bị giữ lại bên dưới bề mặt Trái đất vẫn là một nhiệm vụ khó khăn, khiến việc đốt các nguồn tài nguyên đó chỉ là một nỗ lực mang tính suy đoán. Sự không chắc chắn này được minh họa bằng vụ hỏa hoạn kéo dài hàng thập kỷ tại miệng hố Darvaza ở Turkmenistan.



Nguồn gốc của "Cổng địa ngục" vẫn còn là bí ẩn, với việc hình thành miệng hố lửa này đến nay thiếu hồ sơ tài liệu hoặc lời khai của nhân chứng. Tuy nhiên, có hai giả thuyết chính cố gắng làm sáng tỏ nguồn gốc bí ẩn của nó.

Giả thuyết quan trọng nhất trong số này đề cập đến việc miệng hố Darvaza có nguồn gốc từ vụ sập giàn khoan dầu thời Liên Xô trong những năm 1970. Người ta cho rằng, khi các công nhân thăm dò, họ đã xuyên thủng một hang động ngầm, gây ra một vụ sạt lún nhấn chìm thiết bị của họ. Trong nỗ lực ngăn chặn lượng khí thải độc hại, các kỹ sư đã quyết định đốt cháy miệng núi lửa, vô tình gây ra ngọn lửa vĩnh viễn.

Ngược lại, các nhà địa chất cho rằng việc phát hiện ra miệng hố có trước khi nó bắt đầu bốc cháy, với ngọn lửa địa ngục được cho là đã bùng lên vào những năm 1980 để ngăn chặn sự rò rỉ khí tự nhiên vào các khu định cư gần đó.



Những nỗ lực để dập tắt "ngọn lửa địa ngục" đã tỏ ra vô ích. Bất chấp chỉ thị của Tổng thống Gurbanguly Berdymukhamedov vào năm 2010 về việc tìm kiếm các chiến lược dập tắt, việc ngăn chặn các đám cháy khí đốt tự nhiên dưới lòng đất vẫn là một thách thức không thể vượt qua. Ngay cả khi miệng hố được được bao phủ hoàn toàn, những vết nứt cực nhỏ vẫn có thể khơi dậy ngọn lửa, kéo dài nó vô thời hạn.

Hơn nữa, hậu quả về môi trường và tác động bất lợi của miếng hố Darvaza đối với người dân địa phương đã thúc đẩy những lời kêu gọi mới về việc tìm cách khống chế nó vào năm 2022. Tổng thống Berdymukhamedov nhấn mạnh việc để cho lửa cháy ở hố Darvaza gây tổn thất sinh thái và lãng phí tài nguyên thiên nhiên, ủng hộ việc tìm cách sử dụng trữ lượng khí đốt tự nhiên đáng kể này của Turkmenistan để thúc đẩy nền kinh tế quốc gia.



Năm 2013, nhà thám hiểm George Kourounis trở thành người đầu tiên trèo xuống miệng hố Darvaza. Kourounis chỉ có 17 phút để leo xuống độ sâu hơn 30m, lấy chỉ số khí và mẫu đất trước khi được cẩu ra ngoài. Nhà thám hiểm cho biết, khi ông đào đất để thu thập mẫu vật, những ngọn lửa mới lập tức xuất hiện. Ngay cả vết nứt mới và rất nhỏ trên miệng hố cũng tức tạo ra một lối thoát cho khí đốt thoát khỏi lòng đất và làm bùng lên ngọn lửa.

Sau năm thập kỷ, ngọn lửa Darvaza vẫn tồn tại như một cảnh tượng bí ẩn, bất chấp nỗ lực dập tắt do những thách thức khó khăn, chi phí quá cao và kết quả không chắc chắn liên quan đến những nỗ lực đó. Sau cùng, có lẽ lựa chọn tốt nhất là không làm gì cả. Vì vậy, miệng hố Darvaza sẽ vẫn là một điểm thu hút khách du lịch, những người tò mò muốn tận mắt chứng kiến Cánh cổng Địa ngục.