Vào năm 2001, Nhiếp ảnh gia Shannon Taggart, người chuyên chụp ảnh cho các ông đồng bà cốt ở Lily Dale, New York, Mỹ đã nảy sinh một dự án để trả lời cho câu hỏi liệu thực sự các thành viên của cộng đồng tâm linh có nói chuyện được với thế giới bên kia hay không. 



Nơi cô sống chỉ cách cách Lily Dale - một ngôi làng ven hồ một giờ lái xe nhưng cô không bao giờ tới đây cho đến khi 26 tuổi và khi đó cô bắt đầu tò mò về nơi mọi người tụ tập giao lưu với người chết.


 Tin liên quan

Sự thật rừng rợn ẩn dấu dưới ngọn hải Flannan chưa được giải thích 


Sự Thật về cộng đồng đồng cốt lớn nhất thế giới

Vào cuối thế kỉ 19, các khóa tu mùa hè được mở ra cho những người thực hành huyền bí, cô đã đến đây bà chụp lại những bức ảnh tại thi trấn nhỏ cổ kính này, điều đó càng làm cho phong trào duy linh bắt nguồn từ bang New York và lan rộng khắp thế giới. Họ tin rằng theo thuyết duy linh, những ông đồng bà cốt có thể cảm nhận được thế giới bên kia ở xung quanh chúng ta.



 Theo thống kê ở khắp nước Mỹ có đến 65 nhà thờ duy linh ở 20 bang khác nhau và hơn 280 nhà thờ duy linh ở Anh. Nhưng để nói đến đâu là cộng đồng lớn nhất thì phải kể đến hội đồng Lily Dale là cộng đồng ông đồng bà cốt lớn nhất trên thế giới, với 32 người đã đăng ký hành nghề và sáu người khác đang được đào tạo.

Sự kiện được mở ra vào mỗi mùa hè và thu hút hàng nghìn du khách đến với nơi đây và gia đình của Taggart cũng không phải là một ngoại lệ. Họ từng nhờ bà đồng để gia tiếp với người chết. Câu chuyện được kể vào năm 1989, vào một buổi lễ người chị họ có tên là Rita của Taggart đã bị nhaaoj bởi một bà đồng, người này cho biết ông của họ chết do bị nghẹt thở khi người ở bệnh viện đã bỏ ông lại một mình với thức ăn trong miệng nên ông bị sạc chết chứ không phải do bị ung thư não như những gì bệnh viện đã công bố trước đó. Điều này đã được Rita kể lại cho bố và đây đúng là sự thật.

Taggart đã đến Lily Dale vì sự tò mò của mình. Vào mùa hè năm 2001 để tìm hiểu về tục gọi hồn và hoạt động của các ông đồng bà cốt, Taggart nói: “Người ta thường cho rằng những nhà ngoại cảm là những kẻ bịp bợm thích lấy tiền của bạn và tất cả chỉ là một lễ hội hóa trang. Nhưng những gì tôi tìm thấy ở Lily Dale thì thực sự ngược lại”.



Họ bày trí và sửa đổi lại phòng học thành bảo tàng lịch sử, ngôi đền trở thành nơi chữa bệnh, một nhà thờ; một khán phòng bằng gỗ; và một khu rừng già, nơi ông đồng bà cốt ngồi đối diện gốc cây cần độc – một địa điểm được cho là chứa năng lượng tâm linh.

Nhiếp ảnh gia đến với thị trấn này đã làm nên cuốn sách vào năm 2019 và phát triển dự án “ gọi hồn” kéo dài hai thập kỉ. Điều đó đã ghi lại, lưu trữ trực quan phong phú về các hoạt động của LiLy Dale cũng như của ông đồng bà cốt trên thế giới.

Mặc dù cô biết công việc này thực sự rất khó khăn, cô đến nhiều quốc gia để tìm câu trả lời về thế giới bên kia, một nơi đặc biệt mà cô đã đến chính là nơi đặt mục tiêu minh chứng sự tồn tại của thế giới linh hồn vào những năm 1990 chính là Trường Cao đẳng Arthur Findlay ở Anh, nơi thu hút các học viên quốc tế và là quê hương của những người sáng lập phong trào Scole ở Tây Ban Nha.

Cô được gặp gỡ với nhiều đối tượng, chứng kiến không ít những buổi chữa bệnh công khai, cuộc gọi hồn bí mật, tham gia lớp học đồng cốt, được biết đến bài đọc tâm linh, gặp gỡ những nhân vật nổi tiếng trong thế giới tâm linh, bao gồm cả những học viên gây tranh cãi. Taggart nói: “Tôi đã có rất nhiều trải nghiệm thực sự hấp dẫn. Tôi đã có những trải nghiệm bí ẩn. Tôi đã có những trải nghiệm hoàn toàn phi lý. Tôi có thể thành thật nói rằng tôi có nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời vào thời điểm này”.

Ảnh hưởng của nhiếp ảnh tâm linh



Vào thời kì đầu của nhiếp ảnh tâm linh, cái tên được nổi lên chính là William Mumler. Sau khi ông chụp bức hình chân dung cho cựu Đệ nhất phu nhân Mary Todd Lincoln, mặc đồ đen bao phủ, với bóng ma rõ ràng của cố Tổng thống Abraham Lincoln đang ôm vai bà từ phía sau để bảo vệ. Và từ đó những bức hình có ma chung khung hình với người sống đã giúp cho ông có được danh tiếng và tiền bạc. Rõ ràng những bức ảnh ông chụp chỉ là phơi sáng khép đơn. Sau đó ông được tuyên bố trắng án với cáo buộc gian lận.

 PHải chăng khi những người sống họ muốn tìm thấy, nhìn thấy linh hồn của người đã khuất để có cảm giác yên lòng. Ngay khi Taggart nhìn thấy nững bức chân dung của Mumler cũng đã cảm thấy xúc động và buồn nhẹ nhàng.

Ngay cả những gì nhiếp ảnh gia này biết về lịch sử gắn bó chặt chẽ của nhiếp ảnh với thuyết tâm linh cũng làm cô ngạc nhiên sau khi học trong khóa học hình ảnh tại Học viện Công nghệ Rochester. Cô nói: “Tôi thường lấy ví dụ rằng, thuyết tâm linh với nhiếp ảnh cũng như Công giáo với hội họa vì những người theo thuyết tâm linh sử dụng phương tiện mới này để cố gắng chứng minh niềm tin của họ, cũng như minh họa chúng”

Đã có rất nhiều nghệ sỹ như  họa sĩ trừu tượng người Thụy Điển Hilma af Klimt, nghệ sĩ đồng thời là bà đồng người Anh Georgiana Houghton đã tìm cách đưa thuyết tâm linh vào tác phẩm của họ, mọi người đều chug một ý nghĩ tác phẩm của mình được hướng dẫn bởi những vị khách, cho đến gần đây những tác phẩm ấy mới được chú ý.

Mọi sự cố gắng của cô đã đem đến kết quả chính là dấu vết của phong trào trên các vùng văn hóa rộng lớn trong nghệ thuật, văn học, chính trị bao gồm nữ quyền cho phụ nữ thời kỳ đầu vào khoảng thế kỉ 19.

Cô cho rằng: “Thuyết tâm linh hay đồng cốt thường được đóng khung theo cách phản tri thức này… nhưng nó thực sự gắn liền sâu sắc với sự đổi mới và sáng tạo của thế kỷ 19. Bất cứ nơi nào bạn tìm thấy sự đổi mới của thế kỷ 19, bạn sẽ tìm thấy chủ nghĩa tâm linh”.



Sau những dụ án mà cô đưa ra, cô xuất hiện những mơ hộ và có khi phải gác lại dự án trong vòng vài năm để ổn định và tìm ra những triển vọng mới “Tôi bắt đầu chấp nhận sự mơ hồ, chấp nhận sự bối rối và cố gắng chơi với chủ đề không ổn định như thế nào”, Taggart kể. Cô chọn những hình ảnh có sự cố kỹ thuật và thử nghiệm với độ phơi sáng ngày càng dài hơn để xem điều gì sẽ xảy ra trong mỗi khung hình theo thời gian, lặp lại kỹ thuật của các nhiếp ảnh gia tâm linh thời kỳ đầu.