Trận đánh với quân Trung Quốc sau khi Chiến tranh Triều Tiên nổ ra khoảng 5 tháng khiến các binh sĩ Mỹ gục xuống nơi chiến trường đẫm máu.

Số phận của những người lính thuộc quân đoàn Thủy quân Lục chiến Mỹ từ trận đánh ác mộng đã thay đổi mãi mãi. Những chàng trai ở độ tuổi 17, 18 hoặc 19 xa quê đi chiến đấu trên chiến trường hồ Trường Tân. Họ đến từ California, Alabama, Wyoming, Texas…



Lời hứa của người chỉ huy rằng sẽ trở về trước dịp Giáng Sinh đã không thành hiện thực. Họ chiến đấu dưới cái rét cắt da cắt thịt. Ở hồ Trường Tân, họ không chỉ bị cô lập mà còn phải chứng kiến cảnh đồng đội từng người ngã xuống rồi cả những người dân chết cóng.

Bối cảnh lịch sử



Hồ Trường Tân thuộc tỉnh Hanyong, Triều Tiên. Nơi diễn ra cuộc chiến kéo dài từ ngày 27.11 - 13.12.1950. Tại các ngọn đồi, thung lũng xung quanh hồ chứng kiến cuộc chiến đẫm máu nhất trong Chiến tranh Triều Tiên giữa quân đội Mỹ với Chí nguyện quân Trung Quốc (PVA). 

Quân Mỹ điều 110.000 lính Mỹ thuộc quân đoàn chủ lực số 10, còn Trung Quốc cũng không kém cạnh khi đưa 150.000 quân thuộc quân đoàn 9, Chí nguyện quân Trung Quốc.

Ngọn núi Nangnim chia cắt là địa hình khó khăn. Nhưng người chỉ huy quân đội Mỹ Douglas MacArthur – một vị tướng huyền thoại đã có kế hoạch sai lầm ngay từ giây phút ông chia lực lượng của quân đoàn số 10 thành hai lực lượng riêng biệt, tiến về phía bắc Triều Tiên. Việc này khiến họ không thể hỗ trợ nhau trong chiến đấu.

Sư đoàn Thủy quân Lục chiến số 1 nhận lệnh tiến đến  dọc theo sông Áp lục, con sông giáp biên giới Trung Quốc-Triều Tiên để tiến hành tấn công đối phương ở hồ Trường Tân.

Toàn bộ binh sĩ thuộc quân đoàn số 9 được lệnh của lãnh đạo Trung Quốc Mao Trạch Đông tập trung ở Đài Loan. Vì hiểu kế hoạch của Mỹ nên nhà lãnh đạo người Trung Quốc này quyết định giao quân  đoàn 9 cho tướng Song Shi-Lun với mục tiêu giết bằng được lực lượng chủ lực Mỹ và tạo nên một trận đánh lớn tại hồ Trường Tân.

Họ mai phục  và vây chặt từ mọi hướng ở hồ Trường Tân. 30.000 quân Mỹ đều không ngờ tới tình huống này khiến suốt chiến dịch họ phải chiến đấu với số lượng áp đảo hoàn toàn. Tình thế quá tàn khốc buộc quân Mỹ phải mở đường rút lui.

Trận thua khiến Mỹ choáng váng



Ngày 27.11.1950, hồ Trường Tân chứng kiến quân đội Mỹ bị 8 trong số 12 sư đoàn thuộc quân đoàn 9 của Trung Quốc tấn công ở mọi hướng. Một cựu binh Mỹ John Parkinson kể lại ký ức kinh hoàng trong tâm trí: “Chúng tôi đến hồ Trường Tân vào ngày 27.11, đó cũng là ngày sinh nhật tôi. Quân Trung Quốc tấn công ngay vào ban đêm, khiến chúng tôi bất ngờ. Người đội trưởng và cũng là bạn thân của tôi chết trong đêm hôm ấy. Anh ấy chết ngay trên tay tôi. Đó là đêm khó khăn nhất kể từ khi tôi đặt chân đến bán đảo Triều Tiên”.

Chỉ sau một ngày, quân chủ lực Trung Quốc đã đánh bại sư đoàn Thủy quân Lục chiến Mỹ ở Yudam-ni. Quân Mỹ quá bất ngơ trước sự tấn công của đối phương, 30.000 quân Mỹ có mặt rải rác ở  các khu vực Yudam-ni, Sinhung-ni, Hagaru-ri và Koto-ri. Vì vậy, số người thương vong vô cùng nhiều.

Mỹ buộc phải đưa ra mệnh lệnh sống còn khi không còn cách khác. Khi Trung Quốc quyết định buông Yudam-ni để tập trung tấn công các khu vực khác thì Mỹ không chọn cách rút quân mà đưa lực lượng chủ lực từ Yudam-ni sang Hagaru-ri chi viện.

150.000 người hành quân nhưng lại không có trang bị phù hợp để chống lại cái rét thấu xương xuống tới âm 40 độ C. Thậm chí, đợt rét này khủng khiếp nhất trong 50 năm qua khi đó ở Triều Tiên. Vì vậy, dù số lượng áp đảo nhưng quân Trung Quốc bị ảnh hưởng không ít đến sức lực. Máy bay chiến đấu Mỹ và pháo binh sẵn sàng nhắm vào lính Trung Quốc.

Sư đoàn bộ binh Trung Quốc nhận lệnh cấm rút lui vì thế họ đã chiến đấu 4 ngày ở Hagaru-ri chơ tới khi bị tiêu diệt cho đến người cuối cùng.

John John Schoenfeld, một cựu binh Mỹ kể lại: “Cảm giác khi đó thật kỳ lạ, khi bạn thức dậy vào lúc sáng sớm, biết rằng mình vẫn còn sống để đào hố chôn xác đồng đội và đến ngày hôm sau lại làm điều tương tự, hoặc chính mình nằm trong hố chôn đó”.

Con đường duy nhất dẫn đến Hungnam là đi qua một cây cầu, đó cũng là con đường rút lui cuối cùng của quân Mỹ. Không để Mỹ rút lui, Trung Quốc nhanh chóng phá hủy cây cầu nhằm chặn đường lui của đối phương. 

Nhưng Mỹ cũng không dễ đối phó, họ lập tức điều 8 máy bay vận tải C-119 mang theo 8 phần cầu phao di động dài 5,5 mét để đáp trả. Lực lượng công binh triển khai lắp ghép chỉ trong 3 ngày. 

Hàng chục ngàn binh sĩ của 2 sư đoàn bộ binh Trung Quốc bị máy bay Mỹ bắn đạn như mưa khiến phòng tuyến đang áp sát Hungnam bị ảnh hưởng nặng nề. Số người còn sống chỉ vỏn vẹn 200 người.


Tin liên quan

Mỹ thất bại “ê chề” trước quân Triều Tiên 


Thời điểm này, Đại tướng MacArthur đã ra lệnh rút toàn bộ quân đoàn số 10 rút về sau vĩ tuyến 38. Chiến trường đổ vỡ tàn khốc cùng nhiều bất lợi là một phần lí do cho quyết định rút quân này của ông.

 Quân đội Mỹ rút quân với 193 tàu thuyền, trang thiết bị quân sự hạng nặng và số lượng lớn công dân Triều Tiên xin tị nạn. Những điều này có thể chứng minh đây là đợt rút quân có quy mô lớn nhất trên thế giới.

Stanley Wolf thuộc hải quân Mỹ nói: “Chúng tôi phải chọn ra những người được đưa khỏi chiến trường trước. Nếu có ai đó bị thương ở đầu hay ở ngực, chúng tôi buộc phải bỏ anh ta lại nhường chỗ cho người khác. Đó quả thật là quyết định khó khăn, ám ảnh tôi hàng năm trời”.

Trận đánh này là một cú sốc đối với lực lượng quân đội Mỹ khi đã coi thường kẻ địch trên chiến trường. Hậu quả của hành động này khiến Mỹ được ghi nhận là 17.843 người thương vong và mất tích. Phía Trung Quốc cũng tổn thất tới 40% lực lượng, tương đương khoảng 60.000 người. 

Từ đó, nước Mỹ nhận thấy việc giải quyết  Chiến tranh Triều Tiên không thể tiến hành bằng vũ khí. 3 năm còn lại, họ chỉ tập trung bảo vệ Hàn Quốc hơn là tìm cách vượt giới tuyến 38 một lần nữa.