“Thuyền cỏ mượn tên” là một diệu kế biến quân địch thành ân nhân bất đắc dĩ. Mưu kế tuyệt vời này do vị quân sư Gia Cát Lượng nghĩ ra trong khi Ngụy - Thục - Ngô tranh giành quyền lực và cần đến 10 vạn mũi tên trong 3 ngày để đánh lại Bắc Ngụy.

Năm 208 thời Tam Quốc, với tham vọng thống nhất Trung Hoa, quân đội Bắc Ngụy mạnh mẽ tiến xuống phía Nam. Dẫn đầu đội quân này là thừa tướng Tào Tháo đang rất hùng mạnh và đầy khí thế sau những chiến thắng liên tiếp. Khi đến bờ sông Dương Tử, đội quân này cắm trại tại đây và chuẩn bị khiêu chiến.

Tin liên quan

Thực hư về thần tích của Trương Phi thời Tam quốc

Phía bên kia của Dương Tử là lãnh thổ của Thục và Ngô. Mắt thấy kẻ địch đang ở thế áp đảo, cảm nhận được mối uy hiếp to lớn từ phương Bắc cho nên lãnh chúa Đông Ngô và Tây Thục đã thành lập liên minh với hy vọng chống chọi được trước sự tấn công gần kề của quân Bắc Ngụy. Lúc bấy giờ, nhà quân sự đại tài Gia Cát Lượng là thừa tướng nước Tây Thục, có trách nhiệm tham mưu cho các tướng lĩnh quân đội Thục – Ngô đồng thời phải bày mưu tính kế chống đỡ quân đội lớn mạnh của Tào Tháo ở phía Bắc. Bậc thầy cầm quân dồn hết tâm trí suy tính chiến lược đối phó và những người dân phương Nam đang hy vọng vào một phép màu.

Gia Cát Lượng trên màn ảnh. Ảnh minh họa.

Mặc dù Thục và Ngô là hai nước liên minh nhưng các tướng lĩnh nước Ngô lúc bấy giờ không thật sự tin tưởng Gia Cát Lượng đồng thời cũng rất ghen tị với tài năng phi thường của ông. Ngay cả trong thời điểm cam go khi cả hai nước cần sự đoàn kết thì chỉ vì sự đố kỵ mà họ cũng vẫn nhen nhóm âm mưu trừ khử ông. Các tướng Ngô lúc này nói rằng để đối phó với quân phương Bắc cần một lượng tên bắn rất lớn, cụ thể là 10 vạn mũi tên, và cuộc tấn công sẽ bắt đầu trong 10 ngày tới.

Mặc dù đây là một nhiệm vụ “bất khả thi” xong Gia Cát Lượng vẫn tìm cách làm theo những thứ họ yêu cầu, nếu không sẽ chiếu theo quân luật mà xử. Gia Cát Lượng sau một hồi suy tính xong đã liền phe phẩy chiếc quạt lông, mỉm cười đáp lại không cần quá thời gian 3 ngày sẽ liệu xong. Nói là làm, Gia Cát Lượng dành 2 ngày đầu để huy động 20 chiếc thuyền và bố trí 30 binh sĩ trên mỗi chiếc thuyền. Sau đó xếp quanh nhóm lính thật là các lính giả làm bằng rơm, thực tế là một đội quân người rơm. Những việc này ông đều chuẩn bị trong bí mật. Đến ngày thứ 3, ông đưa theo người bạn là tướng Lỗ Túc và dẫn các tàu thuyền vượt sông Dương Tử. Lỗ Túc thực sự không biết Gia Cát Lượng trù tính điều gì, và rất lo lắng khi thuyền tiến gần bờ sông của quân địch.

Tin liên quan

Đặt 27 chiếc giường trong tẩm cung và sự thật “ám ảnh” đằng sau của "Tần Thủy Hoàng nhà Minh"

Sương mù lúc này rất dày đặc che phủ lòng sông. Lợi dụng tình hình đó Gia Cát Lượng cho dàn thuyền trước doanh trại quân địch, sau đó lệnh cho lính của mình hò hét và đánh trống trận. Hoảng sợ khi nghe tiếng hò hét và bị che lấp tầm mắt vì sương mù, đội quân Bắc Ngụy đã bắn tên ồ ạt về phía tiếng động phát ra. Các mũi tên rơi xuống dày đặc như bão tuyết, nhưng chúng chỉ cắm vào những lính rơm trên thuyền. Khi mặt trước của các lính rơm đã găm đầy mũi tên, Gia Cát Lượng cho quay thuyền ngược lại để tiếp tục nhận tên ở mặt còn lại. Khi lính rơm đã găm đầy tên bắn, Gia Cát Lượng cho kéo thuyền về.

Thuyền chở đầy mũi tên sau khi thu được từ quân Bắc Ngụy. Ảnh minh họa.

Khi trời sáng rõ làm sương mù tan dần, quân Nguỵ nhìn thấy những thuyền người rơm găm đầy tên ấy thì ngạc nhiên đến kinh sợ. Tướng lĩnh của Ngụy quân là Tào Tháo đích thân ra bến sông xem xét tình hình, nhìn thấy Gia Cát Lượng cùng thuyền nặng đầy tên trở về thì im lặng hồi lâu rồi tấm tắc: “Quả là một mưu kế kỳ diệu! Quả là một mưu kế kỳ diệu“.

Cuối cùng, nhận được hơn 10 vạn mũi tên nhờ sự trù tính chuẩn xác, ông mang các mũi tên về và các tướng lĩnh nước Ngô ra đón ông trong sự hổ thẹn. Nhờ kế hoạch tài tình của Gia Cát Lượng, quân đội Thục – Ngô có đầy đủ vũ khí để sẵn sàng cho cuộc chiến. 

Sau đó trận Xích Bích diễn ra, 10 vạn mũi tên góp phần quan trọng cho chiến thắng của đội quân phương Nam. Họ đã chặn đứng sự bành trướng của Tào Tháo và khiến ông thua chạy với tàn quân ít ỏi. Người dân hai nước Ngô và Thục được sống trong hòa bình. Cuộc chiến tranh giành lãnh thổ ở Trung Quốc cũng trở lại thế cân bằng.